SeHTF
Chào mừng các bạn ghé thăm Se 2nt
Để dễ dàng trong việc tham khảo ý kiến mọi người thì các bạn cần đọc thông tin về nội quy cũng như là phải có một tài khoản cá nhân trên 4rum. Mong rằng sau một ngày làm việc căng thẳng thì Se2nt sẽ là điểm đến cho các bạn cùng giải toả stress nhé.
Nếu các bạn có vấn đề gì có thể liên hệ qua Yahoo : anhlinh01678914801 và TV để được tư vấn và hỗ trợ.

Join the forum, it's quick and easy

SeHTF
Chào mừng các bạn ghé thăm Se 2nt
Để dễ dàng trong việc tham khảo ý kiến mọi người thì các bạn cần đọc thông tin về nội quy cũng như là phải có một tài khoản cá nhân trên 4rum. Mong rằng sau một ngày làm việc căng thẳng thì Se2nt sẽ là điểm đến cho các bạn cùng giải toả stress nhé.
Nếu các bạn có vấn đề gì có thể liên hệ qua Yahoo : anhlinh01678914801 và TV để được tư vấn và hỗ trợ.
SeHTF
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Top posting users this month
No user

Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 58 người, vào ngày Wed Aug 02, 2017 7:50 pm

Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé

Go down

02042011

Bài gửi 

 Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé Empty Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé




Ai Biết Ăn Dè?

Một hôm, các con vật nhỏ trong rừng tổ chức cuộc thi vui. Thi ăn.
Không phải ăn nhanh, ăn nhiều mà là... ăn dè. Thỏ, Nhím và Sóc đã dự
thi. Ban giám khảo phát cho mỗi con mười hạt đậu. Ai ăn được lâu nhất sẽ
đoạt giải thưởng.
Thỏ ăn mỗi ngày một hạt, được 10 ngày.
Nhím ăn mỗi ngày nửa hạt, được 20 hôm.
Sóc tuy nhỏ thế mà chỉ trong bốn ngày đã chén sạch. Phải đứng hạng bét là cái chắc.
Ban giám khảo đợi Nhím ăn xong nửa hạt đậu cuối cùng mới vui vẻ mời bác Khướu có giọng hót vang xa thông báo:
- Vô địch ăn dè là ... Nh..íi...m!
Tất cả đều hoan hô Nhím
Ðúng lúc ấy, Sóc bước ra nói:
- Thưa Ban giám khảo, cháu còn hai hạt đậu nữa chưa ăn.
Bác Khướu hỏi:
- Hai hạt đậu ấy đâu?
Sóc thưa:
- Xin Ban giám khảo đi cùng cháu.
Nói rồi, Sóc dẫn cả bầy đàn đông đảo tới vạt đất nhỏ, ngoài bìa
rừng và đứng lại. Bác Khướu thấy Sóc không đưa hai hạt đậu ra, mới giục:
- Hai hạt đậu của cháu đâu?
Sóc liền trỏ vào hai cây đậu nhỏ đã có lá, có ngọn, đáp:
- Thưa bác, đây ạ.! Cháu đã trồng đúng 20 hôm.
Tất cả bấy giờ mới à lên, trầm trồ:
- Giỏi quá! Sóc mới là nhất!
Với hai cây đậu ấy, Sóc sẽ có hàng trăm hạt đậu nữa...




Thiên Nga Đen

Ngày xưa, có hai chị em nhà nọ ở nhà đùa chơi với nhau, trong khi
cha mẹ chúng ra đồng làm việc. Người em trai đang chơi ngoài sân. Còn cô
chị đã ra khỏi nhà tìm thêm bạn nhỏ tới cùng chơi. Bỗng một con Thiên
nga xà xuống, cắp mất người em trai bay đi. Người chị về tới nhà, không
tìm thấy em đâu, nháo nhác đi tìm.
Ðang chạy tìm thì người chị gặp một lò nướng bánh. Bánh đang xèo xèo... phát ra tiếng kêu:
- Cô bé ơi, bánh sắp cháy mất rồi! Giúp tôi với!- chiếc lò kêu lên, cầu cứu cô bé
- Xin lỗi, tôi đang rất bận. Tôi đang đi tìm em trai tôi!.
Cô bé vừa nói, vừa chạy đi, nhưng chạy được vài bước, nghe tiếng xèo
xèo dữ dội, lại quay lại nhấc khay bánh ra khỏi lò, rồi mới chạy tiếp.
Cô bé cố chạy nhanh đi tìm em trai thì thấy cây táo trĩu trịt quả, oằn cả cành xuống
- Cô bé ơi, dừng lại một chút!. Ôi nặng quá bởi các quả táo là con tôi!. Giúp tôi một chút đi!- Cây táo van nài cô bé
- Xin lỗi, tôi đang rất bận. Tôi đang đi tìm em trai tôi.
Cô bé vừa nói vừa chạy tiếp về phía trước. Nhưng nghe tiếng cây táo
thở dài, lại quay lại, hái bớt ít quả táo đặt xuống đất cho cành cây đỡ
oằn xuống, rồi mới vội chạy đi.
Cô bé chạy về phía trước thì gặp một dòng sông nhỏ bị một tảng đá chắn mất dòng chảy ở giữa
- Cô bé ơi, dừng một chút, giúp tôi nhích tảng đá chắn dòng chảy ra!- dòng sông nhỏ nài nỉ.
- Xin lỗi, tôi đang rất bận. Tôi đang đi tìm em trai tôi.
Cô bé vừa chạy đi thì nghe tiếng dòng sông khóc hu hu lên, nên quay
lại cố sức bẫy hòn đá sang bên cho dòng nước chảy qua, rồi mới lại chạy
tiếp.
Cô bé lại chạy đi, chạy mãi vào trong rừng, tìm mọi nơi mà
chẳng thấy em trai đâu cả. Mặt trời đã sắp lặn, cô bé lo quá. Bỗng thấy
một con Nhím, cô bé bèn hỏi:
- Nhím ơi, anh có nhìn thấy em trai tôi đâu không?
- Cô bé tốt bụng ơi, em trai cô bị mụ yêu quái nhốt trong căn nhà gỗ kia
kìa. Con Thiên Nga quắp em trai cô mang tới cho mụ ta. Mụ ta đang nhóm
lò, chuẩn bị nướng em trai cô để ăn tối đó!
Cô bé nghe thế muốn phát khóc lên, nhờ Nhím dẫn đường, tìm tới nhà
mụ yêu quái. Mụ yêu quái đang sốt ruột nhóm lò. Cậu em trai bị nhốt ở
căn buồng nhỏ bên cạnh. Cô bé trèo qua cửa sổ bế em trai ra và cả hai cố
sức mà chạy trốn thật nhanh.

Copyright by Chimcanhcut 2004




Thỏ Đấu Trí Với Hổ

Thuở xưa, trong khu rừng sâu nọ có một con Hổ rất đáng sợ. Bao nhiêu
con vật đã trở thành miếng mồi ngon cho nó. Hổ rắp tâm bắt Thỏ, làm một
bữa chén cho đã!
Một hôm, Thỏ tâng tâng nhảy tới nơi Hổ rình, nấp. Chợt phát hiện Hổ, Thỏ cuống lên chạy. Hổ chồm tới, nói:
- Chạy đi đâu?. Chạy mau vào mồm ta đi, Thỏ!
Thỏ bỗng nghĩ ra một cách, bèn hét toáng lên:
- Bánh!
- Cái gì? Bánh à?- Hổ hỏi Thỏ
- Vâng! Anh Hổ ơi, anh đừng ăn thịt tôi vội, để tôi tặng anh 10 chiếc bánh ngon đã, được không?
Hổ thích nhất là ăn bánh. "Có đổi 1 Thỏ lấy 10 bánh cũng được!". Nghĩ thế, Hổ vui vẻ đồng ý.
- Anh đợi một chút nhé!- Thỏ nói
- Bánh đây, bánh đem lại đây, anh Hổ!
- Mau, mau đưa ta nếm thử!- Hổ sốt ruột giục Thỏ
Thỏ ngăn lại:
- ẤY, ĐỪNG VỘI ANH HỔ!. LÀM VIỆC GÌ cũng phải có chút kiên trì!. Phải nướng bánh đã!
Nói rồi. Thỏ bắt đầu nổi lửa nướng bánh
- Thỏ, mi còn bắt ta đợi đến bao giờ?
- Anh đếm đến 100 là bánh chín được đấy!- Thỏ bảo Hổ
Hổ đành cố đếm 1, 2, 3... ngửi thấy mùi bánh thơm phức, Hổ nhịn
không nổi nữa, nhón một chiếc bánh đang nóng bỏng cho luôn vào mồm, nuốt
chửng!
Chiếc bánh nóng quá, làm Hổ bị bỏng rát. Hổ gầm lên:
- ối! mẹ... ơi!
Hổ đau đớn, chạy cuồng lên vào rừng sâu. Thỏ khoái quá, nhảy cẫng lên:
- Ha ha ... hắn bị mắc lừa rồi!
Hoá ra bánh mà Hổ nuốt chửng chỉ là hòn đá nung tới đỏ rực. Hổ bị bỏng
rộp cả họng, chẳng ăn nổi một thứ gì nữa! Mấy con Chuột chạy đụng vào
chân Hổ mà nó cũng chẳng thèm đoái hoài, khác hẳn mọi khi!. Nhưng khi
vết bỏng vừa lành, Hổ lại đi bắt các động vật nhỏ ăn thịt
Một ngày đông rất lạnh lẽo, tuyết rơi xuống đóng thành từng lớp dày,
Thỏ lại bất chợt gặp Hổ ở cạnh một hồ nước sắp đóng băng. Hổ gầm lên:
- Ðược rồi! Lần trước mi hại ta tới khốn khổ. Hãy xem ta có nghiền nát mi thành mảnh vụn không nhé!
Thỏ nói:
- Hôm nay tôi chẳng muốn nói năng gì cả. Có điều tôi thì đáng gì để anh ăn!
- Mi nói thế có ý gì vậy?- Hổ hỏi lại
- Anh nghe tôi nói đây! Tôi bằng lòng tặng anh 1.000 con Cá làm lễ vật!
- Sao? 1000 con Cá!
- Ðúng thế! Nếu như anh làm theo cách tôi nói thì anh câu được 1.000 con Cá
Hổ ngẫm nghĩ: "Ðược rồi, nắm lấy 1.000 con Cá rồi ăn thịt Thỏ cũng
chẳng muộn!". Nó đồng ý với Thỏ, với điều kiện là buộc Thỏ vào gốc cây.
Bị Hổ trói vào cây xong, Thỏ bảo Hổ thò đuôi xuống nước và nói thêm:
- Cái đuôi đẹp đẽ của anh là mồi câu tốt nhất đấy! Chỉ lát nữa sẽ có 1000 con Cá cắn vào đuôi của anh cho mà xem!
- Hừm! Mi nói có lý lắm!
Gío Bắc thổi vù vù. Hổ cố đứng im, gắng đợi 1000 con Cá cắn vào đuôi
nó. Hổ lạnh đến run lên, nhưng muốn được ăn Cá, nên nó ráng chịu.
Khi đó, nước trong hồ bắt đầu đóng băng. Vì Hổ đứng quay lưng lại phía hồ nên không nhận ra điều đó. Hổ sốt ruột hỏi:
- Thỏ! bây giờ đã được chưa?
- Chưa, chưa được! Hiện giờ anh mới câu được 100 con Cá thôi!
Lát sau, băng đã kết chắc, làm kẹt cứng đuôi Hổ lại trong lớp băng. Thỏ thấy thế, bảo Hổ:
- Bây giờ được rồi! Anh Hổ đã câu được 1.000 con Cá rồi đó!
- Thật à?
- Mau dùng sức mà lôi Cá lên, anh Hổ!
- Lạ thật! Cái đuôi làm sao mà nặng thế?- Hổ than vãn
- Những 1.000 con Cá cắn vào đuôi anh, làm gì chẳng nặng!- Thỏ nói
Hổ ráng sức kéo đuôi lên mà chẳng sao kéo đuôi ra khỏi lớp băng kẹt cứng!
Thỏ cười lớn:
- Ha ha...! Câu được một con Hổ thật to!
Cuối cùng thì Hổ cũng nhận ra là bị mắc lừa Thỏ, nhưng đã quá muộn. Hổ
bán mạng quẫy quạ, trong khi Thỏ đã dùng răng cắn đứt dây trói của nó
vào thân cây.
- Anh Hổ đợi tới sang năm tuyết tan, băng tan thì thoát ra được thôi!
Nói rồi, Thỏ chạy biến đi mất tăm
"Hu hu! ... "- Hổ khóc rống lên, thảm thiết.

Copyright by Chimcanhcut 2004

Truyện cổ tích: Thạch Sanh

Ngày xưa ở Quận Cao Bình có vợ chồng Bác tiền phu Thạch Nghĩa tuổi đã
cao mà không có con. Vợ chồng ngày đêm lo buồn, càng ra sức làm việc
nghĩa, như khơi cống, đào mương, đắp đường, vét giếng, cùng lo nấu nước
giúp cho người qua đường uống, để mong trời trông lại mà cho một mụn
con. Quả nhiên, về sau Thạch Bà thụ thai, nhưng ba năm chưa đẻ. Giữa lúc
đó, Thạch Ông mất, Thạch Bà sinh hạ một đứa con trai khôi ngô tuấn tú,
đặt tên là Thạch Sanh. Sau đó mấy năm, Thạch Bà cũng mất, Thạch Sanh từ
đó sống côi cút trong một túp lều dưới gốc đa, chỉ có một cái khố che
thân và một cái búa đốn củi. Năm Thạch Sanh mười ba tuổi, Ngọc Hoàng sai
tiên xuống dạy chàng đủ các môn võ nghệ, mọi phép thần thông.

Một hôm, có anh hàng rượu tên là Lý Thông đi ngang qua đó ghé lại nghỉ
chân. Thấy Thạch Sanh khỏe mạnh, lại mồ côi, có thể lợi dụng được, bèn
kết nghĩa làm anh em, rồi đưa Thạch Sanh về nhà.

Bấy giờ có một con trăn tinh thường bắt người ăn thịt, quan quân mấy lần
vây đánh nhưng nó nhiều phép thần thông, nên không ai làm gì được; nhà
vua đành truyền lập miếu thờ, và cứ hàng năm phải nộp cho nó một mạng
người. Năm ấy đến lượt Lý Thông phải đi nộp mình. Mẹ con nghe tin, hoảng
hốt, bàn định mưu kế đưa Thạch Sanh đi chết thay. Chiều hôm đó Thạch
Sanh đi đốn củi về thì Lý Thông đãi rượu, rồi bảo:

-"Hôm nay có việc quan trọng, triều đình cắt phiên cho anh đi canh miếu
thờ, ngặt vì anh trót cất mẻ rượu, sợ hỏng việc ở nhà; mong em chịu khó
đi thay anh một đêm." Thạch Sanh không nghi ngờ gì cả, thuận đi ngay.

Nửa đêm, giữa khu rừng, bỗng gió thổi cây rung, không khí lạnh buốt,
Trăn tinh hiện ra, giơ vuốt nhe nanh, hà hơi tóe lửa, sấn đến định ăn
thịt Thạch Sanh. Thạch Sanh bình tĩnh, hoá phép đánh nhau với Trăn tinh,
hồi lâu thì yêu quái bị giết chết, hoá ra một con trăn lớn. Thạch Sanh
chặt lấy đầu mang về. Ðến nhà thì hết canh ba. Thạch Sanh gọi cửa, mẹ
con Lý Thông ngỡ là hồn Thạch Sanh hiện về báo oán, ở trong nhà mẹ con
cứ lạy lục, khấn vái mãi. Thạch Sanh mới rõ dã tâm của hai người cố tình
đưa mình đến chỗ chết, nhưng Sanh tánh hiền lành, không giận, vui vẻ kể
chuyện giết trăn cho mẹ con Lý Thông nghe. Lý Thông nghe xong, nảy ra
một mưu thâm độc. Nó dọa Thạch Sanh rằng Trăn tinh là của nhà vua nuôi
xưa nay, bây giờ giết đi, tất thế nào cũng bị tội chết. Rồi khuyên Thạch
Sanh trốn đi, để hắn ở nhà kiếm cách thu xếp trở về thôn cũ ở gốc đa.
Còn Lý Thông thì đêm ngày trẩy kinh, tâu vua đã trừ được Trăn tinh và
hắn được Vua phong chức đô đốc.
Bấy giờ công chúa con vua muốn kén phò mã, bảng yết khắp dân gian, điệp
gửi cùng các nước, nhưng không chọn được ai vừa ý. Một hôm công chúa đi
dạo vườn hoa, bỗng con yêu tinh Ðại bàng sà xuống cắp đi mất. Tình cờ
đại bàng bay ngang trên cây đa có Thạch Sanh đang ngồi thẫn thờ dưới gốc
cây. Thạch Sanh thấy vậy, liền gương cung bắn một phát trúng ngay vào
cánh. Nhưng đại bàng rút tên ra rồi tiếp tục bay đi, Thạch Sanh lần theo
vết máu đỏ, thấy đại bàng chui vào một cái hang rất kiên cố. Chàng đánh
dấu lối vào hang và trở về.

Khi nghe tin công chúa bị yêu quái cắp đi mất tích nhà vua đau lòng xót
ruột, truyền cho lý Thông đi tìm, hứa tìm được sẽ gả công chúa và truyền
ngôi cho. Lý Thông vừa mừng vừa lo, bèn lập mưu mở hội hát xướng trong
mười ngày, sức cho nhân dân đến xem mục đích để dò hỏi nghe ngóng tin
tức. Tám chín ngày đã qua, mà không nghe ai nói một lời gì về chuyện đại
bàng bắt người cả. Tin Lý Thông mở hội hát xướng đồn đến tai Thạch
Sanh, chàng lần về thăm, gặp Thạch Sanh, Lý Thông tỏ mối lo không tìm
được công chúa. Thạch Sanh thật thà mà kể lại về việc bắn trúng cánh
chim. Lý Thông mừng lắm, lập tức nhờ Thạch Sanh dẫn đường, mang lính đến
nơi sào huyệt của yêu quái. Thạch Sanh tình nguyện xuống hang tìm công
chúa hộ bạn. Quả nhiên gặp công chúa ở đó, Thạch Sanh bèn lấy thuốc mê,
bảo công chúa đưa cho đại bàng uống. Ðoạn Thạch Sanh buộc công chúa vào
dây, ra hiệu cho Lý Thông ở ngoài hang kéo lên. Xong chàng sửa soạn lên
theo, nhưng Lý Thông đã ra lệnh cho quân lính lấp kín hang lại mất rồi.
Giữa lúc đó thì đại bàng tỉnh lại. Thấy mất công chúa, hắn nổi giận lôi
đình gầm lên, vách đá ầm ầm rung chuyển. Nhưng Thạch Sanh hoá phép đánh
nhau với nó, cuối cùng đại bàng bị giết chết, Thạch Sanh mò tìm lối ra,
đi đến một nơi, chàng thấy có một cũi sắt trong giam một người con trai.
Thì ra đó là thái tử con vua Thủy Tề, bị đại bàng giam đã ngót một năm.
Thạch Sanh lấy cung vàng bắn tan cũi sắt, cứu thái tử ra. Thái tử mời
Thạch Sanh về thủy cung để vua cha được đền ơn. Vua Thủy Tề mừng lắm,
tặng Thạch Sanh vô số vàng bạc châu báu, nhưng chàng đều từ chối không
nhận, chỉ nhận lấy một cây đàn. Xong rồi từ giã vua và thái tử, lên trần
gian, về chốn cũ ở gốc đa.

Bấy giờ hồn Trăn tinh và Ðại bàng, khổ sở đói khát, đi thang lang, thất
thểu, tình cờ gặp nhau, bèn bàn định mưu kế trả thù Thạch Sanh. Chúng
lẻn vào kho vua ăn trộm ngọc ngà châu báu, rồi mang về để ở gốc đa, chỗ
của Thạch Sanh. Thạch Sanh bị bắt hạ ngục.
Nói về công chúa, từ khi lên khỏi hang, chờ Thạch Sanh lên. Thấy Lý
Thông đã lấp mất cửa hang, uất ức lên mà hóa câm. Khi trở về cung, ai
hỏi gì nàng cũng không nói. Vua buồn rầu sai Lý Thông lập đàn cầu
nguyện, nhưng đàn lập đã một tháng mà công chúa vẫn không nói được. Kịp
đến cho Thạch Sanh bị bắt giao cho Lý Thông xét sử, thì Lý Thông bèn
định tâm giết đi cho khỏi lo ngại về sau. Ngồi trong ngục. Thạch Sanh
buồn tình lấy đàn ra gẩy, Không ngờ cây đàn ấy lại là đàn thần . Gẩy đến
đâu đàn kể lể đến đó, nó kể rõ đầu đuôi câu chuyện, nó tố cáo tội ác
của Lý Thông, nó oán trách sự hờ hững của công chúa. Nó kêu lên, nó rền
rĩ, ngân nga trong cung này đến cung nọ. Công chúa ngồi trên lầu, nghe
tiếng đàn bỗng reo mừng, cười nói, xin vua cha cho gọi người gẩy đàn.
Vua đòi Thạch Sanh kể lại sự tình cho vua nghe, từ khi mồ côi cha mẹ,
học phép tiên, kết bạn với Lý Thông, khi chém Ttrăn tinh, khi bắn đạ
bàng, cứu công chúa và bị lấp cửa hang. Khi cứu con vua thuỷ tề, khi bị
hồn yêu tinh vu oan giáo hoạ.

Vua liền truyền lệnh hạ ngục mẹ con Lý Thông, và giao cho Thạch Sanh
được toàn quyền xử định. Thạch Sanh thương tình cho hai mẹ con Lý Thông
trở về làng, nhưng dọc đường hai mẹ con gặp trận mưa giông và cả hai đều
bị sét đánh chết.

Kế đó, vua cho Thạch Sanh kết hôn cùng công chúa, tin ấy truyền đi, thái
tử mười tám nước chư hầu trước đã ôm hận vì bị công chúa ruồng rẫy, nay
vua gả cho một thằng khố rách áo ôm, liền cất binh mã đến hỏi tội .Vua
sai Thạch Sanh ra dẹp giặc. Khi giáp trận, Thạch Sanh lại đem cây đàn
của mình ra gẩy. Tiếng đàn khi khoan khi nhặt, êm ấm lạ thường, khiến
cho quân địch phải xúc động, người thì bồi hồi thương con, thương vợ, kẻ
thì bâng khuâng nhớ tới quê hương ,không một ai còn nghĩ tới chiến đấu
nữa. Thái tử mười tám nước chư hầu thấy thế khiếp sợ vội vàng xin hàng,
Thạch Sanh dọn một liêu cơm nhỏ cho chúng ăn, nhưng chúng ăn mãi không
hết. Chúng càng phục Thạch Sanh rập đầu lậy tạ kéo nhau về nước.

Vua liền làm lễ nhường ngôi cho Thạch Sanh. Khi lên ngôi công việc đầu
tiên của Thạch Sanh là xóa thuế, phóng thích tù nhân, và khuyến khích
muôn dân trăm họ theo nghề nông trang.Từ đó, nhân dân mới được yên ổn
làm ăn nhà nhà được no ấm đông vui.












 Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé Anhweb1

[You must be registered and logged in to see this link.]








tusaudoi
tusaudoi
Mod ( Hoàn thành thử thách)
Mod ( Hoàn thành thử thách)

Nam Tổng số bài gửi : 515
Điểm Se S2T : 148109
Tham gia ngày : 02/01/2011
Đến từ : Đồng Nai provinces
Sở thích : ALL
Tính hài hước : numerous

Huy chương
Sức mạnh:
 Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé Left_bar_bleue100/100 Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé Empty_bar_bleue  (100/100)
Điểm SeS2T:
 Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé Left_bar_bleue40/50 Vườn cổ tích,Thơ và Truyện cho bé Empty_bar_bleue  (40/50)

Về Đầu Trang Go down

Share this post on: reddit
- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết